Tôi định bụng sẽ viết riêng bài về Đất Đỏ cùng Xuyên Mộc, và một đoản văn cho La Gi như thế nữa. Nhưng dẫu sao hôm nay cũng là ngày đặc biệt, ngày tụng ca nhiều hơn bình thường về những bà mẹ người chị đứa em…,ngày tôi chợt nhớ quãng đường từ Đất Đỏ tới La Gi trong chuyến đi của mình rồi nhận ra, sao mà nó giống một cuộc hành trình tìm sự trẻ lại dọc theo cơ thể của người phụ nữ thế.
QUẨN QUANH CHÂN CHẤT ĐẤT ĐỎ
Từ Tp Vũng Tàu trên đường trở ra, sáng hôm đó, tôi nghĩ mình sẽ tới Phan Thiết. Nhìn bản đồ báo 170km, với quãng đường này tôi yên tâm đi men biển đủng đỉnh ngắm nghía trời đất, cà phê cà pháo ăn vặt dọc đường rồi thì chụp ảnh quay phim đến 5h chiều là vừa tới.
Trước mỗi ngày đi, tôi chỉ dung đến Gmap để biết sơ sơ đường lối, còn lại chủ yếu tôi sẽ hỏi đường, nhưng hôm ấy kỳ lạ, hỏi vài người dân mỗi chú mỗi bác lại chỉ một hướng. Ai tôi cũng tin, rồi chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi cứ lòng vòng mãi trong cái đất Bà rịa – Vũng tàu. Phát hiện mình lạc, đi “huốt” tới tận mấy chục km, một anh chỉ tôi trở về lại ngã tư rẽ sang Đất Đỏ (chỉ cách điểm đầu tiên tôi đi chừng 1h đồng hồ chạy xe), tôi nghe theo mà lòng bắt đầu lo lắng và mất vui.
May mà chỉ từ ngã rẽ ấy thôi, Đất Đỏ như viên Alaxan liều cực mạnh, tôi vui ngay khi vừa dấn vào chừng vài km.
Trước đó, ở Saigon 2 tuần, càng về sau tôi càng thấy mình “không khỏe” (nói theo cách của người miền trong). Tôi không sửa kịp xe để đi tiếp sang miền Tây, tôi không ngồi được xe khách hay bus để tìm hiểu được nhiều về Saigon, tôi ở nhờ nhà bạn bè, công việc kinh doanh cuối năm tất bật mà tôi thì chẳng thể giúp đỡ được họ cái gì cho đỡ thừa thãi chân tay. Tôi chỉ có bàn chân đi bộ miết miết, đi hết từ Phú Nhuận sang quận 3, sang quận 1 sang quận 5 lại vòng về quận 1, xuống quận 4, quận 7…Rồi tôi bỏ Saigon để sang Vũng Tàu thăm bạn, rời thành phố ra biển, tôi dễ thở hẳn. Gió Vũng Tàu đặc sản quá. Thế nhưng cũng chỉ lưu lại được 1 đêm, sáng hôm sau tôi đi như vừa kể đó.
Đất Đỏ nghe sao mà mộc mạc quê mùa, nên nó mở ra hai bên tôi ngút mắt cánh đồng, chẳng còn thấy những bờ thửa đâu nữa. Không cây cối nhà cửa núi non nào chắn che, gió cứ mặc sức tung hoàng quăng quật trên thảm xanh khôn cùng như biển. Có khi bởi vì gió đảo tung hương lúa ngậm đòng bay lên chẳng khác một lũ trẻ nít phàm ăn hào hức rang mẻ cốm lớn, nên Đất Đỏ lại đượm màu hoen hoen hiền từ của một người già vừa nhai trầu vừa trông chừng lũ cháu thơ.
Cánh đồng Đất Đỏ
Đất Đỏ là đất đỏ thật đấy, nhưng nếu tôi cứ bon bon trên con đường quốc lộ, nó làm sao có dịp bám vào gót giày tôi cho được. Hồi này, chắc cũng ít đứa cháu nào còn nhơ nhớ hơi trầu vôi của bà.
XUYÊN MỘC – ĐÂM QUA RỪNG TRÀM ĐI TRONG HƯƠNG TRÀM
Đi hết đất Xuyên Mộc thì còn dài tít tắp. Tôi chỉ định kể đến Bưng Riềng. Hí hửng rằng đi suốt từ sáng đến 4h chiều, nghĩ bụng hẳn là mình sắp cập bến Phan Thiết. Chợt ngó ngang một quán bên đường, tôi thấy 2 chữ Bưng Riềng. Chột dạ, tôi lại nhìn xuống dòng dưới: Vũng Tàu. Thôi xong, tôi chưa sang đất Bình Thuận, mà đang ngay ở cái quê hương yêu dấu của thằng Thành (ông bạn bên 24h nói chuyện cộng tác các kiểu đã lâu mà chưa một lần gặp mặt) đây. Điện thoại hết pin, tôi tấp vào quán nước đó sạc nhờ. May quá danh bạ hẵn còn lưu số nó, tôi gọi với hi vọng thứ 7 có thể nó rời Saigon về thăm nhà. Thằng Thành nhấc máy, nói có ở quê thật. Giời ơi thế có duyên không!
Nó dắt về nhà cách chỗ tôi vừa dừng chừng 3- 4km, nằm sau tòa giáo xứ Hòa An; nó hớn hở giới thiệu tôi với 1 vòng ba má và “em”; dắt tôi đi xem bầy phong lan bố nó treo trước nhà, lũ hồ tiêu non sau nhà đang bắt đầu leo quanh cốt. Còn một tí ti nắng chiều, tôi đòi đi thăm rừng, nó cũng ô kê dẫn tôi đi “thật ra chỗ tôi gọi là rẫy, có thanh long, có sắn, có cao su, hồ tiêu, điều, tràm; có cả hồ cá nữa, nói chung chả mét vuông đất nào bỏ hoang cả”. Đứng từ đường 55 lác đác tiệm cafe võng mà nhìn quanh, tôi đâu có ngờ mấy lối mòn lách qua bên hông nhà chính là những con đường “xuyên mộc”, đâm sâu vào những đồi nương trù phú tốt tươi đến thế này.
Thành chụp tôi trong lối vào rừng tràm
Buổi tối nhà Thành có tiệc của hội cầu lông quanh xóm, bữa tiệc lạ hoắc huơ mà hãn hữu tôi lại chẳng e ngại gì, mọi người gọi nhau ông Ba bà Tư thím này dì nọ, bé Hòa ra sức gắp đồ cho tôi, thằng Thành thì gạ uống bia còn ba nó say ngà ngà cứ nhất quyết đòi khóa cổng giữ mọi người ở lại nhậu tiếp. Hóa ra người Bưng Riềng sống rất bình tĩnh, giản đơn. Đàn ông chỉ cần có đất rừng để hài lòng với công việc trồng trọt, họ chắc chắn sẽ có được vợ, và vợ sẽ hài lòng về chồng. Sớm nắng chiều mưa theo nhau ra rẫy, chiều tối sang nhà nhau uống bia, ngà ngà biết đứng dậy về với vợ con. Chẳng nhà ai lo đói bao giờ.
Những người đàn ông lâm phu sống đời bình tĩnh của Bưng Riềng
Đêm đó tôi nằm với bé Hòa, nghe em tâm sự chuyện riêng, nghe gió ào ạt táp vào cửa sổ. Gió mang hương tràm đập bôm bốp lên mái tôn, sáng hôm sau theo tiếng chuông Hòa An rơi rụng lả tả xuống thềm nhà, lẫn vào nắng sớm, thơm sao mà khoáng đạt. Ồn ã rồi lắng dịu như một trận tình – mà phải là trận tình của những người lâm phu chất phác và vô tư như Bưng Riềng cơ ấy.
KHÚC CHUYỂN ĐỘT NGỘT BÌNH CHÂU
Bình Thuận mà tôi nhớ và tưởng(là)nhớ lấp lánh những bụi cát li ti sạn rát nơi đầu lưỡi…,những đồi cát vàng như cơm cháy cứ mỗi ngày lại được nắng rang thêm. Cát ám thị tôi, nó làm tôi ngợp đến mức quên đi Bình Thuận còn có biển xanh, còn có bóng dừa; nó làm tôi tưởng nơi đâu thấy cát và dăm phụ nữ kĩu kịt quang gánh ngược gió táp đi chợ về, nơi đó là Bình Thuận.
Vừa rời khỏi Bưng Riềng trù phú xanh mượt kia, tôi đã thấy cát ngay. Rất nhanh, cát Bình Châu trắng, lẫn đất nên hơi xám, liếm vào vườn nhà, vun thành đụn trước cửa, lan rộng trong rừng. Nhà dân thưa thớt dần, dứa dại ngoi lên thay thế. Dăm thỉnh mười thoảng tôi gặp mấy con đường bê tông dắt vào một giáo đường nho nhỏ hay một nghĩa trang của người có Đạo, tất cả trăng trắng trên nền cát trăng trắng, khô khốc mịt mờ. Tôi chắc mẩm theo một logic đặt tên thông thường, Bình Châu thuộc về Bình Thuận.
Hóa ra không, Bình Châu vẫn nằm trong địa phận Vũng Tàu, nó chỉ như một bước chuyển thôi, nhưng là một bước chuyển đột ngột quá.
Tự dưng tôi muốn biết, nó có đột ngột bằng cái ngày em bé đầu lòng vừa chào đời, bà mẹ đơn thân nửa vui nửa buồn, xoa những vết rạn da trên bụng hôm qua còn căng nay đã nhau nhúm lại? Bình Châu nhau nhúm héo mòn, nhưng là cái bụng cằn bởi vì giấu giếm nhiều yêu thương.
LA GI NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀ CÔ GÁI TRẺ!
Tôi đã quả quyết thế kể từ khi mới nghe tên La Gi lần đầu, vì cái mạo từ “La” quá sức Tây Phương Giống Cái của nó. Đến đây rồi, tôi biết mình đúng, đúng lắm, nghĩa rằng ả không chỉ là cô gái, mà còn trẻ.
Nhanh nhảu lao Chiến Thắng cắm phập xuống lối cát trắng phau dài chỉ chừng 100m dắt từ QL55 ra bãi biển vắng tanh dưới cái nắng giữa trưa xói thẳng trên đỉnh đầu, tôi những tưởng nó sẽ được ngạo nghễ lăn lăn và để lại những vệt cào ngang dọc lên nền cát rắn ướt. Lối cát hẹp, là rằng ranh giữa 2 khu vườn của 2 gia đình, nhưng lại loang lẫn vào nhau, mọc hoang những cây hoa cầu gai mà sau đó tôi kịp ngắt 1 bó mang theo để làm vũ khí phòng thân (chửa kịp tự vệ lần nào mà toàn thấy gây sát thương cho chính mình). Nhưng mịn thín và mềm nhũn như da thịt nơi bầu ngực của gái tân, cái bánh xe thằng Chiến Thắng vừa bập vô cát đã chỉ biết xoay xoay tại chỗ, chẳng nhúc nhích được mét nào, càng giảm số để lồng lên thì càng lún sâu thêm.
Biển La Gi nhìn từ nơi Chiến Thắng mắc cạn
Tôi nản vì không sao di chuyển được, tiến lùi cũng bó tay, nắng chính Ngọ cứ thản nhiên thi nhau vắt tôi ra nước, đành lòng tôi liều dựng xe tại chỗ mà đi bộ ra bờ biển. Chẳng hiểu vì mất sức với thằng Chiến Thắng mất dạy khi nãy hay chính tôi cũng đang bị da dẻ La Gi dìm ngập, từng chân bước thấy chùn mỏi và khó khăn biết bao.
La Gi còn khôi nguyên lắm
Chẳng ai biết tại vì sao nhưng cũng lấy làm may, khúc biển bờ bãi trắng phau phau với nước xanh lơ và sóng vỗ rì rầm ngày đêm như thế, nó vẫn chưa bị cái Resort nào chiếm mất. Ngư dân vẫn neo đậu thuyển mủng, vẫn câu cá cào tôm nhặt còng… Họ thấy lạ khi tôi chụp mũ bảo hiểm kín đầu đeo balo cầm theo mấy cành cầu gai và đi loăng quăng chụp ảnh quay phim, lại hớn hở một mình ca hát. Tôi lân la làm quen, hỏi tên hỏi tuổi, hỏi xem “bác ơi mình đang làm gì thế?” đã bị phủ đầu ngay “chụp cái gì, nhà báo à, chụp cảnh làm ăn khổ cực à, không khổ đâu, đừng viết nữa”. Hihi. Tôi hiểu ra La Gi không trẻ vì mềm, La Gi còn trẻ vì trong sạch và rụt rè nữa.
Bạn biết không, nếu viết xuống dòng như thế này
La Gi
thậm chí còn xinh xẻo như cái tên của một cô tác gia tiểu thuyết ngôn tình.
***
Viết đến đây, tôi có chợt nhớ đến mẹ tôi. Bà tên Hoa, 54 tuổi, mập mạp như điều đương nhiên của người trung niên, ngực xệ như điều đương nhiên của phụ nữ đã làm mẹ, lưng sụp và mông phẳng hóp như điều đương nhiên của phụ nữ Việt Nam ham làm lo nghĩ lắm mà thiếu đi tập luyện sức khỏe. Bà khác hẳn với bà mẹ mà bạn bè tôi mường tượng thấy cách đây đã 10 năm rồi trong những lần đi họp phụ huynh cho con. Tất cả chúng đều xuýt xoa ngưỡng mộ.
Nghĩa là mẹ tôi đã từng cũng là một phụ nữ trẻ trung dáng chuẩn, biết thoa son phấn biết xức nước hoa, biết mặc áo gì với quần gì xách túi gì đội mũ gì và đi dép cao gót gì là “nuột”; biết nhảy thế nào là Chachacha thế nào là Valse, thích chép tay bài hát và thuộc lòng rất nhiều thơ tình Xuân Diệu.
Nghĩa là mẹ tôi đã từng cũng có một tuổi thanh xuân mĩ mãn bằng mối tình đẹp như phim với bố tôi. Những bức hình mẹ chụp cùng bố ở biển luôn khiến mắt bà ánh lên về quá khứ rất đỗi tự hào, tại đó, mẹ được mặc bikini hoa và có bố ôm eo.
Chắc chắn là mẹ tôi, hay tôi, hay tất cả phụ nữ không thể nào lăn trở lại bánh xe thời gian mà nhìn thấy từng giai đoạn của chính mình như đi ngược đến La Gi từ Đất Đỏ. Nếu rồi một ngày cân nặng cũng tăng lên, tóc xác xơ đi và da xạm lại, thì cái chúng mình giữ là những tấm phim nhòe nhòe trong trí nhớ đây: nơi có một thửa ruộng nào con đường nào bãi biển nào, đã để lại những gì của tuổi xuân ở đó. Ừ đấy, nhớ lấy làm vui thôi.