Nếu phải dùng một từ để khái quát về bên ngoại của mình, thời điểm này, tôi sẽ nói rằng nó quá Âm tính.
Ông ngoại tôi làm diễn viên văn công huyện, chết trẻ sau nhiều lần vào tù ra tội. Bà ngoại kịp có 2 người con trai (1 con đẻ 1 con nuôi) – đều đã mất (1 vì rượu 1 vì chiến tranh), và 2 người con gái là Cả Tâm và mẹ tôi. Mỗi người con gái của bà tiếp tục sinh cho bà 2 đứa cháu gái. Cả Tâm đã bỏ chồng từ sớm, tự thân nuôi các chị Hằng và Hường lớn lên. Rồi chị Hằng lại tiếp tục lấy chồng, có con, dan díu rồi bỏ chồng, có con, lấy chồng, dan díu rồi bỏ chồng, không thích lấy chồng nữa. Chị Hường khá hơn, yêu, chia tay, yêu, chia tay, yêu, chia tay…đâu như độ chục lần…rồi lấy chồng, cãi lộn đánh lộn với chồng…đâu như độ chục lần…rồi sinh con trai, không đánh nhau nữa.
Cuối cùng, ngồi lại trong căn nhà của bà tôi mỗi dịp tưởng như sum vầy nhất chỉ còn lại toàn phụ nữ. Vài người đàn ông ít ỏi là bố tôi và 2 con của bác trai cả mà thôi.
***
Tôi không biết người ta có từng nghiên cứu một định đề nào về sự tương quan giữa thời gian tồn tại trong một cộng đồng thiếu Dương tính đến sự thay đổi tâm tính của những người phụ nữ sống ở đó hay không. Hoặc có khi nào, chính phụ nữ cũng cảm thấy tủi hổ và kệch cỡm trước vô vàn biến chuyển của mình nên luôn gắng che giấu (dù không thành công) và chẳng dám thừa nhận hay không.
Trước mặt thiên hạ, họ có thừa tự hào về sự chung thủy đầy quả cảm của mình khi bao nhiêu đàn ông nằm chết rạp dưới gót mà vẫn ung dung ở vậy hoặc một lòng một dạ với đức ông chồng hiện tại. Họ khiến bất cứ ai cũng trầm trồ như đứng trước tượng đài “Việt Nam anh hùng single mom” của thời đại cũ. Nhưng trong những cuộc diễn đàm nhỏ lẻ với nhau, họ có thể ngồi cả ngày thủ thỉ nhỏ to về những chuyện mê tín, những sự ẩu đả phạm vi xóm giềng, những vụ ăn bẩn phạm vi tổ sản xuất, hoặc về cuộc trai gái ngoại tình của người này người nọ lại có khi (tưởng như không ai biết) của chính mình với các vấn đề rất mâu thuẫn, như: đời chị sướng nhờ đàn ông, đời tôi khổ vì đàn ông, bà này sướng nhờ chồng giàu, bà kia khổ cũng vì chồng giàu, cô kia sướng vì chồng phong độ, cô khác khổ cũng vì chồng phong độ. Họ truyền đạt kinh nghiệm cho nhau rằng con gái muốn đẹp thì ăn mặc phải aăâ ngực phải oôơ mông phải uưvêkép gì đó nhưng khi một đứa con gái như thế đi qua thì họ lại sẵn sang dè bỉu rằng cô ta không được đứng đắn chút nào; vì thương con họ có thể xúi những đứa bé (từ khi còn rất bé) hãy biết chọn nhà giàu sang thế lực để trao thân nhưng khi một nhân vật phim truyền hình làm vậy sẽ bị bỉ bôi rằng con ranh mất nết với ngôn từ thậm tệ không sao tả siết.
Tôi nhận ra họ chẳng biết thỏa mãn với hạnh phúc mà mình có được, nên xem thường phận đàn bà của chính họ để rồi ganh ghét, chán chường và sợ hãi đàn bà biết bao; họ tụ lại cùng thù hằn những người đàn ông trong khi cũng thèm khát dáng dấp của những người đàn ông để gánh gồng cuộc sống và cảm xúc. Đến mức, con Tít (con gái của chị Hằng với người chồng đầu tiên) dậy thì khi mới học lớp 3 đã trở thành điều ái ngại đáng phải đe nẹt; còn mẹ tôi luôn miệng hỏi tôi chửa con gì từ khi em bé mới 12 tuần và chẳng quan tâm nhiều tôi có mệt mỏi hay ốm nghén gì không, cho đến lúc biết con mình mang thai bé gái, bà đã chép miệng thất vọng, rồi ngày ngày sang ôm ẵm đứa bé trai con chị hàng xóm.
Đôi khi, tôi có thể cảm thông và gần như thương hại trước những thèm khát hiển nhiên bình dị nhưng đã bị khô mòn và cong méo theo thời gian, những ganh ghét xuất phát từ tủi thân của bà của bác của mẹ của chị mình. Đó là khi tôi một mình dọn dẹp bữa tiệc tàn với cái bụng cồng kềnh còn ông xã đã say sưa thì nằm khểnh trên giường lướt FB. Hay sau đám cưới của em chồng, khi bố mẹ và em đang sụt sùi xúc động giây phút em làm dâu nhà người ta, tôi chợt giơ 2 bàn tay mình lên và phát hiện ra chúng đã xỉn lại vì nước giếng khoan nhiều sắt.
Thế nhưng, đó chỉ là một đôi khi.
***
Tôi đã nghĩ mãi về những ngày bố mẹ tôi chung sống đầy tiếng nói cười, quanh mâm cơm họ có biết bao điều muốn kể cho nhau nghe về một ngày vừa trải. Tôi nghĩ về những lần mẹ tôi khóc vì ghen tuông với cô tiếp viên hàng không Thái Lan đứng chụp hình cùng bố ở sân bay, vì đau khổ những khi bố nóng giận quát tháo động chân động tay, vì thương xót khi bố tai nạn…Trong mỗi khung hình đó, nước mắt không phải tủi phận mà nước mắt của Thương yêu.
Bây giờ, khi mẹ tôi đang trong độ hồi xuân đầy bứt phá, thích sinh hoạt đoàn thể, thích post stt FB bằng tiếng lóng của 9x, thích selfie/check in/live stream mọi thứ, thích mua mỹ phẩm online, thích nhắn tin Zalo thay vì gọi điện, thích vâng – dạ trước mặt đàn ông; thì cuộc đời tinh tường và sung mãn của bố đã cạn cho mái ấm đến mức lao phổi, viêm khớp, gai sống cùng bầu bất mãn ngập đầy buồng tim chỉ chờ chực bung ra mỗi lần uống rượu. Người đàn ông hiện tại đã thậm chí không còn đủ sự nóng nảy Dương tính để vực dậy nỗi lạnh lẽo hời hợt trong căn nhà.
Tôi biết, trái tim là thứ chẳng vững vàng lắm, nó thật dễ bị đánh lừa. Bớt đi một chút “thương”, nó đã khiến ta ích kỷ thêm nhiều phần, khiến ta tự tháo dần mối gắn bó với gia đình để kết thêm nhiều mối quan hệ xã hội khác, cái xã hội thực dụng rất tiếc lại cũng đầy âm tính và hết sức mê tín càng cuốn đi xa hơn trong huyễn hoặc rằng mình đang sống hiện đại hợp thời cuộc.
***
Tôi muốn phá nát sự Âm tính lan man như nấm mốc trong dòng họ mình đi, hay nếu không cũng là cách ly gia đình mình khỏi ổ bệnh đã ủ ê truyền kiếp ấy, bắt đầu từ mẹ.
Đã có lần tôi thăm dò thái độ của bà và hỏi “Mẹ có còn thương bố nữa không?” (Thương chứ không phải Yêu). Mẹ tôi trả lời sao nhỉ? Hình như không phải một đáp án nào cụ thể, mà chất vấn lại tôi “Sao con hỏi thế?”
Một vài lần, biết mẹ follow FB của tôi, tôi post những đoạn những câu ẩn ý trên đó mong rằng bà đọc được.
Và dường như tôi kỳ vọng hơi xa.
Cho nên trong con xóm nhỏ, mọi người đều hân hoan khoe nhau về sự giàu có hiện đại nhanh chóng, thì nhìn đâu tôi cũng chỉ thấy vừa u ám vừa cỗi cằn. Tôi chán, tôi sợ về nhà. Tôi chỉ biết còn co tròn lại mà thương riêng lấy tổ ấm nhỏ – nơi có Long đã xuất hiện thật hoàn hảo trong đời như một định mệnh, dù tôi còn chưa nói với Long được lần nào những câu “em yêu anh” cho tử tế, chỉ có Long làm vậy, và nhiều khi trong vô thức đang ngủ chợt kéo tôi vào lòng quắp giữa 2 chân rồi hôn lên trán tôi – để tự miễn nhiễm cho chính mình.